Tôi đơn thân độc mã đến Hoa Kỳ khi còn là một thiếu niên và may mắn được cứu mang bởi những con người giàu lòng bác ái, thực sự đáng ngưỡng mộ. Tôi cũng đã may mắn nhận được sự hỗ trợ từ gia đình cha me nuôi, các dịch vụ xã hội, các tổ chức giáo dục và nhà thờ. Đến khi trưởng thành, tôi phát triển niềm đam mê với công tác xã hội, khao khát thể hiện tình yêu và chia sẻ những khó khăn của những người xung quanh.
Trong những năm đầu ở Mỹ, không biết tiếng Anh khiến Tôi cảm thấy lạc lõng, mất phương hướng và khuyết tật. Đi đâu Tôi cũng cần người dẫn dắt, giải thích cho hiểu và vỗ về ủi an. Tôi có miệng nói nhưng không thể diễn tả suy nghĩ của mình, và tôi có tai nghe nhưng không hiểu điều người khác nói. Trường học là một trải nghiệm cô đơn và bực bội vì tôi không thể tham gia vào các chương trình học tập hoặc hoạt động ở trường.
Tình cờ, thông qua công tác xã hội của mình, tôi được kết nối với Nhóm VTCMV, nơi cha mẹ không mệt mỏi tìm cách giúp đỡ con cái, thể hiện sự kiên nhẫn và kiên cường giống như cha mẹ nuôi của tôi. Mỗi một em học sinh trong Nhóm VTCMV gợi lên hình ảnh của chính tôi, một Trúc Phương với cảm giác bất lực, phụ thuộc, thất vọng vì không thể bày tỏ mong muốn của mình, buồn vì không thể giao tiếp với bạn bè. Kể từ đó, tôi gắn bó và trở nên thành viên hỗ trợ của Nhóm VTCMV lúc nào không hay. LOL
Câu nói mà tôi rất tâm đắc, “Thương người như thể thương thân.”